“Ơn cô, người giáo viên đầu tiên nặng nghĩa tình!”
Hà Nội ngày 13/11/2018
Chiều nay, qua trường học của con
Bâng khuâng nhớ cảnh trường mình năm xưa
Còn đâu thời giấy trắng với i tờ
Nhưng nỗi nhớ vẫn đong đầy theo năm tháng!
Chợt dừng lại phía dưới hàng cây
Bồi hồi như gặp dáng thầy hôm nao
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ có con rồi mình mới nhận ra.
Trường con giờ cũng đã khác xưa
Không mái ngói, rào tre thời của mẹ
Nhưng người thầy muôn đời vẫn vậy
Vẫn lặng lẽ đưa đò, đến bến bình yên
Con nhớ nhé!
Ơn cô, người thầy đầu tiên nặng nghĩa tình
Sẽ thay mẹ cùng con trên chuyến đò tri thức
Hòa chung vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Rồi sau này!
Con sẽ nhớ về cô với “bảng đen”, “phấn trắng”
Cùng tình yêu, sự kính mến, lặng thầm
Con đò mộc, vẫn âm thầm trở hành trang tri thức
Mái đầu xanh, thời gian cũng sẽ điểm sương
Thời gian ơi xin dừng lại một phút thôi
Để mẹ con mình xóa khoảng cách hai thế hệ
Cho “chúng con” khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …
(Tặng TD 20/11/2016).